Người dịch: Whistle
Lúc trẻ, lão ta cũng là nhân tài kiệt xuất của hoàng tộc Triệu gia.
Được danh sư chỉ bảo, có thể xem hết bảo khố hoàng tộc, hơn nữa trong cơ thể còn được cấy ghép Long Cốt, nội tình sâu không lường được.
Chỉ riêng võ kỹ hàng đầu mà Triệu Khổ Tâm tu luyện đã có đến mười bộ!
Kim Cang Đồng Tử công là truyền thừa hàng đầu có thể trở thành Bạch Ngân, do Thánh tăng truyền kỳ Diên Pháp sáng tạo.
Thiên Cương bộ!
Trong phạm vi mười trượng, Sáu mươi tư bước “Thiên Cương bộ” tùy ý thi triển, cho dù bị đại quân bao vây cũng có thể di chuyển, thân pháp biến hóa khôn lường.
Hàng Ma chưởng!
Lòng có Bồ Đề Phật quả, ngoài có Hàng Ma công, chưởng pháp biến hóa, khắc chế vạn pháp.
Kiếp Mạch thối!
Đây là một bộ thối pháp âm hiểm, tà ác, kỳ lạ, tàn nhẫn, dựa vào chân kình quán thông nội ngoại, lực bộc phát rất khủng bố.
Hai chân liên hoàn, toái thạch đồng tâm, không có gì không phá.
Thiết Tụ công!
Kình lực xuyên qua thân thể, dung hợp với quần áo, biến thành lực lượng có thể thôi kim đoạn ngọc.
…
Cộng thêm thân thể được Kim Cang Đồng Tử công tôi luyện, khiến cho mỗi một động tác của Triệu Khổ Tâm đều mang theo sức mạnh vô song, tạo nên lực sát thương khủng bố.
Cho dù là cao thủ Hắc Thiết trung kỳ, khi tiếp xúc cũng sẽ bị đánh lùi, nếu như cường công mấy chiêu, thậm chí còn có thể chết ngay tại chỗ.
Người của Tô gia, Tiểu Lang đảo, nha môn, liên thủ với kỵ binh, đối mặt với Triệu Khổ Tâm đang bị trọng thương, vậy mà chỉ có thể giữ chân, không thể nào giết chết.
Nhưng bọn họ không hề vội vàng.
Quân đội…
Vẫn chưa ra tay.
Trên sườn dốc.
Bên cạnh Ngưu Nham, người đang mặc trọng giáp, có thêm hai người, một người trong số đó chính là Dương Thế Trinh, chưởng môn Kim Hoàng chi mạch Tiểu Lang đảo.
Dương Thế Trinh nhìn chiến trường bên dưới, ánh mắt nghi ngờ:
“Hình như Triệu Khổ Tâm không định chạy trốn?”
“Đúng vậy.” Ngưu Nham gật đầu, cười lạnh:
“Như vậy cũng tốt, bớt phiền phức.”
Nếu như một cường giả Hắc Thiết hậu kỳ nhất quyết muốn chạy trốn, cho dù quân đội có nhiều thủ đoạn cũng sẽ rất phiền phức.
“Tướng quân.”
Dương Thế Trinh gật đầu: “Mời tướng quân ra tay.”
“Dễ nói.” Ngưu Nham bước đến gần:
“Lát nữa, nếu như có biến cố, phiền Dương Mạch chủ ra tay, đề phòng bất trắc.”
“Nên.”
Dương Thế Trinh vuốt râu, lắc cổ tay, một cây cung nhỏ dài khoảng 60cm xuất hiện.
Cung nhỏ có tạo hình tinh xảo, nhìn giống như đồ chơi của trẻ con, nhưng vào khoảnh khắc nó xuất hiện, mấy người xung quanh liền biến sắc.
Cây cung này như thể có uy thế vô hình, khiến cho Hắc Thiết cũng không dám đối mặt.
“Phù…”
Ngưu Nham ổn định tinh thần, vung tay, cờ hiệu sau lưng bay phấp phới.
“Loạt xoạt…”
Cờ hiệu vung lên, từng đội binh lính xuất hiện ở xung quanh, bọn họ mặc quân phục, chiến giáp khác nhau, tản ra, bao vây chiến trường bên dưới.
Dưới sự chỉ huy của Ngưu Nham, tuy rằng những binh lính này nhìn thì có vẻ lộn xộn, nhưng lại di chuyển rất nhịp nhàng, giống như một chỉnh thể.
Theo một tiếng ra lệnh.
Binh lính giống như từng mũi tên tấn công chiến trường.
Đủ loại tấn công cũng ập đến.
Chỉ thấy cờ hiệu, không nghe thấy tiếng trống, không có tiếng ồn ào, mấy trăm người di chuyển một cách có trật tự, có thể thấy được sự tinh nhuệ của quân đội.
Ngay cả cao thủ như Dương Thế Trinh cũng không khỏi thầm kinh ngạc.
Năng lực phối hợp tác chiến, điều động và chỉ huy như vậy, Huyền Thiên minh, triều đình không thể nào làm được, chẳng trách quân đội vẫn luôn cường thế.
“Ra tay!”
Theo một tiếng ra lệnh, đội ngũ im lặng giống như con hung thú đang ngủ say bắt đầu nhe nanh, lao về phía mục tiêu.
“Vèo!”
Mấy chục luồng sáng tấn công trước.
Trọng Huyền phù!
Hiểm Địa thuật!
Trì Hoãn chú pháp!
Phần Tâm Tác Mệnh phù!
…
Hơn nữa còn có từng tấm lưới bao phủ lấy Triệu Khổ Tâm.
Loại Nguyên Thuật, ngoại vật có thể tạo ra ảnh hưởng tiêu cực này, tuy rằng tác dụng không mạnh, nhưng khi kết hợp lại, uy lực cũng rất khủng bố.
Nếu như trúng hết, thậm chí có thể biến Hắc Thiết thành Phàm Giai.
Triệu Khổ Tâm đã từng làm việc trong quân đội, hơn nữa còn là một trong những người phụ trách vận chuyển vật tư năm đó, đương nhiên ông ta biết rõ thủ đoạn của quân đội.
Lúc vô số linh quang bao phủ, Triệu Khổ Tâm cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Kim Cang bất diệt!”
Triệu Khổ Tâm bấm quyết, hai mắt hiện lên một ngọn lửa vô danh, hai tay đột nhiên giơ lên trời, một luồng sức mạnh vô hình tấn công linh quang.
“Ầm…”
Rất nhiều Nguyên Thuật, linh phù, khi đến gần Triệu Khổ Tâm mấy mét liền đồng loạt nổ tung, vòng sáng đủ màu sắc nở rộ trên không trung.
“Vèo!”
“Keng!”
Mấy trăm mũi tên theo sát, xuyên qua linh quang, bắn xuống.
“Ầm ầm…”
Mũi tên cũng được gia trì Nguyên Thuật, phù pháp, một trận cuồng oanh loạn tạn, cho dù Triệu Khổ Tâm cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị thương.
“Lên!”
Binh lính nhân cơ hội tấn công.
Bọn họ tay cầm đao, thương, kiếm, kích…, mấy trăm người như một người, kình khí khủng bố chấn động binh khí, giao nhau, chém xuống.
Từng đội binh lính giống như từng đao quang hình vòng cung vây giết Triệu Khổ Tâm.
“Lợi hại!”
Dương Thế Trinh cảm khái nói:
“Mấy trăm người vận chuyển một cách nhịp nhàng, Nguyên Lực tương thông, chỉ có mấy Hắc Thiết đã có thể làm được đến mức này, quân đội… quả nhiên lợi hại.”
“Mạch chủ quá khen.”
Ngưu Nham ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Đây chỉ là mấy trăm người, nếu như ngài nhìn thấy mấy vạn tinh binh đồng loạt ra tay, ngài sẽ hiểu thế nào là bách chiến bách thắng.”
Lúc này, có người bất ngờ lên tiếng:
“Triệu Khổ Tâm đang làm gì vậy?”
Mấy người cúi đầu nhìn.
Triệu Khổ Tâm đang bị đại quân bao vây, vậy mà lại trực tiếp từ bỏ phòng ngự, đấm, đá, đối đầu với binh lính.
Tuy rằng Kim Cang Đồng Tử công rất mạnh, nhưng cũng không thể nào bỏ qua tất cả.
Đặc biệt là đòn tấn công của Hắc Thiết, chỉ trong mấy hơi thở, trên người Triệu Khổ Tâm đã xuất hiện mấy vết thương, máu tươi chảy ra.
Nhưng đồng thời…
Triệu Khổ Tâm từ bỏ phòng ngự cũng bộc phát ra lực sát thương kinh người.
Lúc trẻ, lão ta cũng là nhân tài kiệt xuất của hoàng tộc Triệu gia.
Được danh sư chỉ bảo, có thể xem hết bảo khố hoàng tộc, hơn nữa trong cơ thể còn được cấy ghép Long Cốt, nội tình sâu không lường được.
Chỉ riêng võ kỹ hàng đầu mà Triệu Khổ Tâm tu luyện đã có đến mười bộ!
Kim Cang Đồng Tử công là truyền thừa hàng đầu có thể trở thành Bạch Ngân, do Thánh tăng truyền kỳ Diên Pháp sáng tạo.
Thiên Cương bộ!
Trong phạm vi mười trượng, Sáu mươi tư bước “Thiên Cương bộ” tùy ý thi triển, cho dù bị đại quân bao vây cũng có thể di chuyển, thân pháp biến hóa khôn lường.
Hàng Ma chưởng!
Lòng có Bồ Đề Phật quả, ngoài có Hàng Ma công, chưởng pháp biến hóa, khắc chế vạn pháp.
Kiếp Mạch thối!
Đây là một bộ thối pháp âm hiểm, tà ác, kỳ lạ, tàn nhẫn, dựa vào chân kình quán thông nội ngoại, lực bộc phát rất khủng bố.
Hai chân liên hoàn, toái thạch đồng tâm, không có gì không phá.
Thiết Tụ công!
Kình lực xuyên qua thân thể, dung hợp với quần áo, biến thành lực lượng có thể thôi kim đoạn ngọc.
…
Cộng thêm thân thể được Kim Cang Đồng Tử công tôi luyện, khiến cho mỗi một động tác của Triệu Khổ Tâm đều mang theo sức mạnh vô song, tạo nên lực sát thương khủng bố.
Cho dù là cao thủ Hắc Thiết trung kỳ, khi tiếp xúc cũng sẽ bị đánh lùi, nếu như cường công mấy chiêu, thậm chí còn có thể chết ngay tại chỗ.
Người của Tô gia, Tiểu Lang đảo, nha môn, liên thủ với kỵ binh, đối mặt với Triệu Khổ Tâm đang bị trọng thương, vậy mà chỉ có thể giữ chân, không thể nào giết chết.
Nhưng bọn họ không hề vội vàng.
Quân đội…
Vẫn chưa ra tay.
Trên sườn dốc.
Bên cạnh Ngưu Nham, người đang mặc trọng giáp, có thêm hai người, một người trong số đó chính là Dương Thế Trinh, chưởng môn Kim Hoàng chi mạch Tiểu Lang đảo.
Dương Thế Trinh nhìn chiến trường bên dưới, ánh mắt nghi ngờ:
“Hình như Triệu Khổ Tâm không định chạy trốn?”
“Đúng vậy.” Ngưu Nham gật đầu, cười lạnh:
“Như vậy cũng tốt, bớt phiền phức.”
Nếu như một cường giả Hắc Thiết hậu kỳ nhất quyết muốn chạy trốn, cho dù quân đội có nhiều thủ đoạn cũng sẽ rất phiền phức.
“Tướng quân.”
Dương Thế Trinh gật đầu: “Mời tướng quân ra tay.”
“Dễ nói.” Ngưu Nham bước đến gần:
“Lát nữa, nếu như có biến cố, phiền Dương Mạch chủ ra tay, đề phòng bất trắc.”
“Nên.”
Dương Thế Trinh vuốt râu, lắc cổ tay, một cây cung nhỏ dài khoảng 60cm xuất hiện.
Cung nhỏ có tạo hình tinh xảo, nhìn giống như đồ chơi của trẻ con, nhưng vào khoảnh khắc nó xuất hiện, mấy người xung quanh liền biến sắc.
Cây cung này như thể có uy thế vô hình, khiến cho Hắc Thiết cũng không dám đối mặt.
“Phù…”
Ngưu Nham ổn định tinh thần, vung tay, cờ hiệu sau lưng bay phấp phới.
“Loạt xoạt…”
Cờ hiệu vung lên, từng đội binh lính xuất hiện ở xung quanh, bọn họ mặc quân phục, chiến giáp khác nhau, tản ra, bao vây chiến trường bên dưới.
Dưới sự chỉ huy của Ngưu Nham, tuy rằng những binh lính này nhìn thì có vẻ lộn xộn, nhưng lại di chuyển rất nhịp nhàng, giống như một chỉnh thể.
Theo một tiếng ra lệnh.
Binh lính giống như từng mũi tên tấn công chiến trường.
Đủ loại tấn công cũng ập đến.
Chỉ thấy cờ hiệu, không nghe thấy tiếng trống, không có tiếng ồn ào, mấy trăm người di chuyển một cách có trật tự, có thể thấy được sự tinh nhuệ của quân đội.
Ngay cả cao thủ như Dương Thế Trinh cũng không khỏi thầm kinh ngạc.
Năng lực phối hợp tác chiến, điều động và chỉ huy như vậy, Huyền Thiên minh, triều đình không thể nào làm được, chẳng trách quân đội vẫn luôn cường thế.
“Ra tay!”
Theo một tiếng ra lệnh, đội ngũ im lặng giống như con hung thú đang ngủ say bắt đầu nhe nanh, lao về phía mục tiêu.
“Vèo!”
Mấy chục luồng sáng tấn công trước.
Trọng Huyền phù!
Hiểm Địa thuật!
Trì Hoãn chú pháp!
Phần Tâm Tác Mệnh phù!
…
Hơn nữa còn có từng tấm lưới bao phủ lấy Triệu Khổ Tâm.
Loại Nguyên Thuật, ngoại vật có thể tạo ra ảnh hưởng tiêu cực này, tuy rằng tác dụng không mạnh, nhưng khi kết hợp lại, uy lực cũng rất khủng bố.
Nếu như trúng hết, thậm chí có thể biến Hắc Thiết thành Phàm Giai.
Triệu Khổ Tâm đã từng làm việc trong quân đội, hơn nữa còn là một trong những người phụ trách vận chuyển vật tư năm đó, đương nhiên ông ta biết rõ thủ đoạn của quân đội.
Lúc vô số linh quang bao phủ, Triệu Khổ Tâm cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Kim Cang bất diệt!”
Triệu Khổ Tâm bấm quyết, hai mắt hiện lên một ngọn lửa vô danh, hai tay đột nhiên giơ lên trời, một luồng sức mạnh vô hình tấn công linh quang.
“Ầm…”
Rất nhiều Nguyên Thuật, linh phù, khi đến gần Triệu Khổ Tâm mấy mét liền đồng loạt nổ tung, vòng sáng đủ màu sắc nở rộ trên không trung.
“Vèo!”
“Keng!”
Mấy trăm mũi tên theo sát, xuyên qua linh quang, bắn xuống.
“Ầm ầm…”
Mũi tên cũng được gia trì Nguyên Thuật, phù pháp, một trận cuồng oanh loạn tạn, cho dù Triệu Khổ Tâm cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị thương.
“Lên!”
Binh lính nhân cơ hội tấn công.
Bọn họ tay cầm đao, thương, kiếm, kích…, mấy trăm người như một người, kình khí khủng bố chấn động binh khí, giao nhau, chém xuống.
Từng đội binh lính giống như từng đao quang hình vòng cung vây giết Triệu Khổ Tâm.
“Lợi hại!”
Dương Thế Trinh cảm khái nói:
“Mấy trăm người vận chuyển một cách nhịp nhàng, Nguyên Lực tương thông, chỉ có mấy Hắc Thiết đã có thể làm được đến mức này, quân đội… quả nhiên lợi hại.”
“Mạch chủ quá khen.”
Ngưu Nham ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Đây chỉ là mấy trăm người, nếu như ngài nhìn thấy mấy vạn tinh binh đồng loạt ra tay, ngài sẽ hiểu thế nào là bách chiến bách thắng.”
Lúc này, có người bất ngờ lên tiếng:
“Triệu Khổ Tâm đang làm gì vậy?”
Mấy người cúi đầu nhìn.
Triệu Khổ Tâm đang bị đại quân bao vây, vậy mà lại trực tiếp từ bỏ phòng ngự, đấm, đá, đối đầu với binh lính.
Tuy rằng Kim Cang Đồng Tử công rất mạnh, nhưng cũng không thể nào bỏ qua tất cả.
Đặc biệt là đòn tấn công của Hắc Thiết, chỉ trong mấy hơi thở, trên người Triệu Khổ Tâm đã xuất hiện mấy vết thương, máu tươi chảy ra.
Nhưng đồng thời…
Triệu Khổ Tâm từ bỏ phòng ngự cũng bộc phát ra lực sát thương kinh người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo